Hotline: 02432025866 | Email: info@linhlanbooks.vn

[TRUYỆN] MỘT NGÀY Ở NHÀ THẦY PHÁP - Phần 1

Books Linh Lan 04/08/2023
[TRUYỆN] MỘT NGÀY Ở NHÀ THẦY PHÁP - Phần 1

Truyện thuộc series #Kỷ_niệm_ma_quái_của_tôi của Linh Lan Books. Xin cảm ơn tác giả ANYDINH đã gửi đến Fanpage của Linh Lan.


 

Tôi là Phong, một người đã từng học làm thầy pháp. Đáng lẽ tôi cũng đã trở thành thầy pháp nếu như ngày đó tôi không quá tò mò về thế giới phù thuỷ. Phù thuỷ ở đây không phải những phù thuỷ cưỡi chổi phương tây miêu tả mà là những thầy phù thuỷ người dân tộc trên đất nước ta. Nhưng trước khi nói đến chuyện tôi giải nghệ, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về cái duyên tôi đến với nghiệp thầy pháp.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy ma. Họ sống ở quanh chúng ta, chỉ là mắt thường không ta thể nhìn thấy họ. Không phải là dọa đâu nhưng có khi ngay lúc này, họ đang ở ngay cạnh bạn, và đang dõi theo hành động của bạn đó.

Vời đôi mắt của mình, tôi không còn phân biệt được đâu là người thật, đâu là ma quỷ. Thứ duy nhất nói cho tôi biết, họ là ma chính là cảm giác ớn lạnh, khó có thể diễn tả thành lời. Nhưng thi thoảng, tôi cũng nhìn thấy những thân hình dị hợm đáng sợ, máu me be bét. Có những người thân thể còn bẹp lép như bị cái gì cán qua. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại không sợ những người đó, mà ngược lại rất cảm thương cho bọn họ.

Ngoài khả năng nhìn thấy ma quỷ, tôi còn có thể chạm vào họ và nói chuyện với họ. Thú thật tôi cũng có một người bạn ma thân thiết tên là Hào. Hào không giống như những con ma khác, cậu chàng nhút nhát, rất hay xấu hổ. Thường hay bị những con ma nhỏ khác bắt nạt. Tôi quen cậu ấy khi vào học cấp 1, đó là ngày đầu tiên tôi thấy một cậu bé kì lạ như thế. Gương mặt xanh xao, gầy gò, gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm đen như người mất ngủ lâu năm. Đặc biệt nhất là đôi mắt đen láy không thấy lòng trắng. Cậu ta ngồi đó lặng lẽ như một bức tượng. Chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy ở cậu ta có một nét gì đó u sầu. Tôi tính tiến tới bắt chuyện với cậu ta, nhưng đúng lúc ấy mẹ tôi gọi tôi vào phòng hiệu trưởng để làm thủ tục nhập học. Cứ tưởng tôi sẽ không gặp cậu ta nữa, ai ngờ cậu ấy lại học cùng lớp với tôi. Một mình cậu ấy ngồi ở chiếc bàn ở cuối lớp, dáng vẻ cô độc, hướng đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Bất giác, tôi tiến về phía đó ngồi xuống, lên tiếng chào:

- Chào bạn! Mình là Phong. Còn bạn tên gì?

Bị hỏi bất ngờ, cậu bé quay lại tròn mắt nhìn tôi, giọng nói của cậu ta đầy vẻ ngạc nhiên hỏi tôi:

“Cậu nhìn thấy tôi hả?”

Tôi khẽ gật đầu xác nhận. Nhưng tôi khựng lại, chết sững người vì câu nói: "Cậu nhìn thấy tôi à?" Vậy có nghĩa là cậu ta là ma. Tôi đang ngồi cạnh một con ma. Nhưng tại sao, tôi lại không có cảm giác ớn lạnh từ cậu ta.

Thấy tôi có chút khác thường, cậu ta hỏi:

"Cậu sao thế?"

Bất ngờ bị hỏi tôi lúng túng không biết trả lời ra sao. Miệng ấp úng,

- Tôi… tôi… tôi..

Đứa bé như hiểu ra, bèn nói:

“Cậu biết tôi là ma?”

Tôi vô thức gật đầu, rồi giật mình nhờ ra vội vàng xua tay.

- Không… Không… Không. Tôi không biết gì đâu.

Cậu ta bật cười, nhìn tôi nói:

“Tôi không đáng sợ như cậu nghĩ đâu. Tôi sẽ không làm hại cậu đâu."

Tôi tròn mắt hỏi:

- Thật không?

"Thật"

- Vậy chúng ta là bạn nha!

"Được."

- Bạn tên là gì vậy?

"Mình tên Du. Còn bạn?"

- Mình tên Phong.

Đám bạn thấy tôi nói chuyện với không khí, cho rằng tôi bị điên, vì vậy chẳng có ai muốn chơi với tôi nữa. Và người bạn duy nhất của tôi chính là Du. Tình bạn của chúng tôi thật sự rất khăng khít chẳng khác gì anh em. nói nhỏ bạn nghe nhé, tôi đạt được điểm cao là nhờ Du nhắc bài đó.

Thời gian dần trôi tôi cũng đã bắt đầu lớn lên, sắp thi tốt nghiệp cấp 1 rồi, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Tôi không muốn rời xa Du, muốn cậu ta mãi mãi ở bên tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu cách để có thể đưa Du rời khỏi ngôi trường này. Tiết kiệm tiền mua những cuốn sách nói về tâm linh, để tìm hiểu. Nhưng chẳng có cuốn nào nói về cách đưa một hồn ma rời khỏi nơi mình đã chết mà có hiệu quả. Tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng. Nhiều lúc tôi nghĩ tới cách thi trượt để ở lại trường. Nào ngờ suy nghĩ của tôi bị Du phát hiện. Cậu chàng nghiêm túc nói chuyện với tôi:

“Phong này! Cậu định vì mình mà ở lại lớp phải không?”

Tôi như đứa trẻ làm sai, cúi đầu ấp úng nói:

- Mình…

“Phong! Nhìn mình này!”

Tôi quay sang nhìn Du, vẫn đôi mắt không có lòng trắng ấy, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào nó, tôi lại cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu ấy. Du từ tốn nói:

“Phong này! Mình biết bạn rất quý mình. Nhưng bạn còn quá nhỏ không thể hiểu hết được mọi thứ đâu. Bạn biết không, mình rất muốn được tốt nghiệp. Vậy mà vì cơn đau tim, đã tước đi cơ hội của mình. Giờ mình chỉ có thể nhìn mọi người lần lượt rời khỏi trường. Bạn không hiểu cảm giác ấy đâu.”

Giọng của Du nhỏ dần nhỏ dần và im lặng. Tôi biết lúc này Du đang rất buồn. Tôi khẽ nói:

- Nhưng mình không muốn rời xa bạn.

“Ngốc ạ! Cậu đâu phải là rời xa tớ. Thi thoảng, cậu có thể quay lại đây thăm tớ mà.”

- Tớ…

“Hứa với mình thay mình tốt nghiệp được không?”

- Mình…

Tôi định từ chối, nhưng nhìn đôi mắt của Du tôi không thể nào từ chối được. Tôi khẽ gật đầu đồng ý. Thấy tôi đồng ý, nét mặt Du trở nên vui vẻ rối rít cảm ơn tôi. Vậy là tôi đã vì Du mà tốt nghiệp.

Từ ngày không còn học ở ngôi trường ấy nữa, sau khi học xong tiết buổi chiều là tôi lại chạy qua trường cũ để chơi với Du và kể những chuyện xảy ra ở lớp. Cũng vì thế tôi mới phát hiện ra Du bị những con ma mạnh hơn bắt nạt. Muốn bảo vệ Du nhưng bất lực. bởi tôi không thể can thiệp vào thế giới ma quỷ. Chính vì thế tôi càng quyết tâm phải bảo vệ Du và đưa cậu ấy rời khỏi nơi đáng sợ này.

Dạo gần đây, tôi nghe người ta kháo nhau về một vị thầy pháp rất giỏi ở mạn ngược. Ông ta có tài trừ tà diệt quỷ, tôi rất tò mò về ông ta, hơn hết là muốn biết ông ta có thể giúp mình hay không.

Chờ mãi cuối cùng cũng có cơ hội, mẹ tôi và dì tôi bàn nhau đi xem bói ở nhà ông ta. Đến ngày họ đi, tôi nằng nặc đòi theo. Mẹ và dì dụ dỗ thế nào tôi cũng nằng nặc đòi đi. Hết cách, mẹ tôi đành phải để tôi đi theo. Tới nhà thầy pháp nọ, thứ tôi thấy là vô vàn linh hồn. Họ luôn miệng xua đuổi người tới đây.

“Đi đi! Các người hãy đi đi! Hắn ta đang lừa các người đấy. Mau đi đi!”

Nhưng những người tới đây đều không nghe thấy lời nói của họ. Đám người chen chúc xếp hàng chờ đợi đến lượt mình được gặp thầy. Trong số người chờ đợi đó có mẹ và dì tôi.

Trong lúc chờ đến lượt, tôi đi loanh quanh tìm xem có gì để chơi không. Nhưng quanh đây chẳng có thứ gì có thể nghịch. Tôi chán nản ngồi một chỗ chống cằm nhìn người lớn trò chuyện. Thấy mấy con ma ra sức ngăn cản họ, tôi thấy buồn cười bất giác thốt lên:

- Họ làm gì nghe thấy mà ngăn.

Nghe thấy lời tôi nói, mấy con ma quay lại nhìn tôi. Biết mình lỡ lời, tôi lấy tay bịt miệng mình lại. Nhưng đã quá muộn. Một con trong đám chúng tiến lại gần tôi cất tiếng hỏi:

“Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi sao?

Tay tôi vẫn bịt chặt miệng, nhưng giả vờ như không thấy họ. Con ma nhìn tôi một hồi, rồi quay lưng bỏ đi. Tưởng nó buông tha cho tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay bịt miệng ra. Nhưng thình lình con ma bất ngờ quay lại, nó gào lên một tiếng, gương mặt trở nên đáng sợ, lao nhanh về phía tôi. Không phòng bị và bị bất ngờ, tôi ngã vật ra đất miệng hét thất thanh:

- Ma…

Nghe thấy tiếng hét của tôi, tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn tôi. Thấy tôi hét thất thanh. Mẹ và dì vội vàng chạy tới, mẹ tôi gấp gáp hỏi:

- Có chuyện gì thế con?

Tôi ôm chặt lấy mẹ, tay run rẩy, chỉ về hướng con ma, miệng lắp bắp:

- Ma… Có ma… Mẹ ơi! Có ma!

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, vỗ về an ủi:

- Không sao đâu con, bình tĩnh đi con! Có mẹ đây rồi.

Thấy ồn ào bên ngoài, lão thầy pháp từ nhà trong đi ra, với giọng trịnh thượng gã hỏi:

- Chuyện gì đấy?

Thấy gã đi tới mẹ tôi vội vã bế tôi chạy đến quý xuống cầu xin:

- Thầy ơi! Xin thầy giúp cho. Tự nhiên thằng bé nói có ma. Có khi nào thằng bé bị ám rồi không ạ.

Lão liếc qua tôi, vuốt râu từ tốn nói:

- Bị ám rồi chứ còn gì nữa. không nhanh nó bắt mất hồn hối không kịp đâu. Mau đưa thằng bé vào đây! - Lão quay nói với mọi người: - Xin lỗi các anh chị! Ngày mai mọi người lại tới có được không? Hôm nay tôi phải giúp đỡ cậu bé này. Nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nói rồi lão ta quay người đi vào trong. Mẹ tôi và dì cũng vội vã đi vào theo. Sau lưng là những tiếng xì xào khen thầy nhân đức, đầy lòng thương người. Nhưng khác với người bình thường, tôi còn nghe rõ tiếng trách móc của những con ma. Có lẽ nó đang trách con ma đã dọa tôi.

“Mày thấy mày ngu chưa? Đã không đuổi được người còn làm cho lão ta có cơ hội kiếm tiền. Quả này có khi gia đình tội nghiệp này lại sạt nghiệp với hắn.”

“Tao chỉ muốn xác nhận xem nó nhìn thấy chúng ta thật không, hay trùng hợp. Ai ngờ thằng bé ấy thấy được chúng ta thật. Không những thế còn làm nó hoảng sợ.”

“Thằng ngu, đã chẳng được cái tích sự gì toàn phá hoại”

Tôi nghe tiếng đánh bùm bụp, tiếng la oai oái phía bên ngoài cửa. Đang lắng nghe chuyện bên ngoài bỗng tiếng của lão thầy pháp vang lên khiến tôi giật mình.

- Thế con chị bị thế này lâu chưa?

Mẹ tôi chắp tay lễ phép nói:

- Dạ bẩm thầy đây là lần đầu tiên, thằng bé bị như vậy. Hôm nay tự nhiên nó nằng nặc đòi đi theo. Con đành miễn cưỡng đưa thằng bé đi cùng. Ai ngờ đến đây thì…

Mẹ tôi đang định nói hết câu thì sực nhớ ra tôi tới nhà thầy mới bị ma dọa. Nếu nói ra sợ thầy giận không giúp nữa. Nên đành im lặng nuốt những lời chưa nói vào trong bụng. Cũng may lão ta không nghe thấy, lão đang chăm chú nhẩm tính cái gì đó, mẹ và dì tôi im lặng, chăm chú nhìn lão. Nhẩm tính một lúc, lão nói:

- Cái vong này theo thằng bé này từ lâu rồi. Hôm nay thằng bé tỉnh táo mới đòi đến cửa thầy. Để nhờ thầy giúp đỡ. Bây giờ tôi sẽ cho thằng bé uống nước thánh, để đẩy con quỷ ra ngoài, không cho nó đeo bám thằng bé nữa. Nhưng muốn đuổi được nó đi phải cần làm một khoá lễ, để diệt trừ cái vong ấy.

Nghe lão ta nói thế, mẹ tôi vội vàng hỏi:

- Vậy cần những thứ gì để con sắm sửa?

Lão xua tay nói:

- Nhà chị sắm sợ không đúng, chi bằng để tôi sằm cho. Vậy trăm sự nhờ thầy. Thầy cho con hỏi, chi phí hết bao nhiêu ạ?

Lão không nói không rằng, xòe năm đầu ngón tay ra. Tưởng lão ta đòi 5 triệu, mẹ tôi mỉm cười, lấy ví rút ra 5 triệu đặt lên chiếc đĩa đẩy về phía lão thầy pháp. Mỉm cười nói:

- Vậy thì trăm sự nhờ thầy ạ.

Nhìn xấp tiền đặt trên đĩa, nét mặt lão tỏ vẻ chán ghét, đẩy lại chiếc đĩa nói:

- Thôi nhà chị cầm, về mua sữa cho con. Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi.

Biết là lão chê tiền ít, và số tiền lão đòi, không ít hơn 50 triệu. Mẹ tôi có chút lo lắng, bởi nhà tôi đào đâu ra số tiền lớn như vậy để đưa cho lão. Mẹ quay lại nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhưng nét lo lắng ấy thoáng chốc trở thành ánh mắt cương quyết. Mẹ tôi nhìn lão thầy pháp, chắp tay cung kính nói:

- Dạ đây chỉ là chút lòng thành con biếu thầy uống nước. Còn tiền lễ, con sẽ thu xếp đủ để thầy giúp con lo cho cháu.

Lão ta vuốt râu, tay cầm lấy xấp tiền, thủng thẳng nói:

- Nhà chị cứ bày vẽ. Tôi nhận số tiền này để mua lễ, ngày ngày thắp nhang tấu đối với bề trên, xin bình an cho cháu bé.

Lão toan đút xấp tiền vào túi, bỗng nhiên, chúng tuột khỏi tay hắn rơi xuống chiếu. Lão ta cau mày, đưa tay nhặt lên. Nhưng đồng tiền như có chân tránh khỏi cánh tay của hắn. Trong đôi mắt của mọi người, những đồng tiền giống như có gió, bị thổi ra chỗ khác.

Nhưng trong mắt tôi con ma đã dọa tôi đang cố gắng dùng hết sức kéo những đồng tiền ấy, không để gã thầy pháp kia lấy được. Nhìn con ma vất vả để giữ lấy những đồng tiền, trong lòng lòng có chút cảm thương. Tụt xuống khỏi tay mẹ, cúi xuống nhặt đám tiền nằm vung vãi dưới đất.

Thật lạ khi tôi nhặt con ma buông tay không kéo nữa. Tôi thuận lợi nhặt tiền lên đưa cho mẹ. Thấy tôi đưa tiền mẹ cầm lấy, hai tay cung kính dâng lên cho lão. Không biết do lão xấu hổ vì không lấy được tiền, hay do thấy điều bất ổn. Lão hắng giọng nói:

- Thôi cầm về đi! Bề trên không cho ta nhận giúp gia đình. Thôi về đi! Tôi không thể giúp được gia đình.

Nghe thấy lời nói này đám ma ồ lên sung sướng, một con ma nói:

- Nếu biết được dễ thế này tao đã làm thế từ trước rồi. Từ giờ phải tìm cách làm cho lão ta không thể nào lừa gạt người khác được nữa.

Trái ngược với niềm vui đơn thuần của mấy con ma. Là sự lo lắng và sợ hãi của mẹ tôi. Bà quý xuống chắp tay cầu xin:

- Con xin thầy! Con lạy thầy! Thấy làm ơn làm phước thương cho thằng bé. Xin thầy hãy cứu lấy thằng bé.

Dì tôi cũng cầu xin:

- Xin thầy bớt giận rủ lòng thương xót cho cháu nó. Còn nhỏ dạ, tương lai còn đang chờ ở phía trước.

Lão thầy pháp nói:

- Tôi không thể giúp gia đình xin về cho.

Mặc mẹ tôi cầu xin, lão ta đứng dậy đi vào trong nhà. Để lại một đứa để tử ở đó tiễn khách.

 

(Còn tiếp)

Tags : Truyện
x
img

Thêm vào giỏ hàng thành công

 

X