Sau ngày đó mẹ tôi đem tôi đi khắp nơi, tìm thầy có thể giúp tôi xua đuổi vong đang đeo bám tôi. Bố mẹ tôi tốn rất nhiều tiền để mời thầy về làm lễ trừ tà cho tôi. Nhưng suy nghĩ ngốc nghếch và non nớt của tôi chỉ có duy nhất một điều chính là tìm được cách đưa Du về bên mình.
Vậy mà đi đâu tôi cũng gặp những người tự xưng là thầy, nhưng rặt những kẻ lừa bịp, chẳng có chút năng lực gì cả. Hy vọng được đưa ở cùng với Du càng lúc càng mỏng manh. Số phận luôn làm cho ta bất ngờ, lúc ta hy vọng, mong ngóng điều gì đó đến, thì nó lại không đến. Lúc ta thất vọng, chán nản, từ bỏ thì nó lại đến.
Trải qua nhiều lần theo mẹ tới nhà thầy pháp, tôi cũng nhận ra rằng, thứ pháp thuật để tôi giữ Du bên mình không hề có thật. Tôi đã định đi nốt lần này rồi nói thật với cha mẹ. Sau đó chờ đợi họ xử trí. Nhưng chuyến đi này đã đem tôi đến với một sự hối hận không bao giờ có thể sửa chữa được. Và cũng là cơ duyên đưa tôi đến với thế giới tâm linh, và các thuật pháp.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó, là một ngày của tháng 6, mẹ tôi dắt tôi đến một ngôi nhà lá đơn sơ. Vách tường được trát bằng đất. Cây cối xung quanh cũng chẳng có gì lạ mắt. Căn nhà này hoàn toàn không giống như những ngôi nhà thầy pháp mà chúng tôi đã từng đến. Chẳng có gì chứng tỏ chủ nhân của nó là nhà của một thầy pháp cao tay. Nhìn căn nhà mẹ tôi có chút lưỡng lự. Nhưng rồi cũng quyết định gọi cửa:
- Có ai ở nhà không ạ?
Nhưng chờ mãi chẳng có ai trả lời, mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, bà lại cất tiếng gọi:
- Có ai ở nhà không ạ?
Lần này, có một giọng nữ từ trong nhà vang lên:
“Ai vậy?”
Nghe thấy tiếng người hỏi, mẹ tôi mừng lắm, lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi, đây có phải nhà thầy Quyết không ạ?
“Đúng rồi. Cô hỏi thầy tôi có chuyện gì không?”
- Dạ tôi tới tìm thầy có việc cần thầy giúp.
“Thầy tôi không có nhà. Nếu không gấp, hôm khác cô hãy tới a.”
- Dạ chuyện này quả thật có chút gấp ạ. Cô có thể cho tôi biết bao giờ thầy về không ạ?
Cô gái im lặng một chút rồi nói:
"Thầy tôi hôm nay sẽ về rất muộn. Nếu chuyện cấp bách, cô vào nhà đợi thầy tôi."
- Dạ vâng, phiền cô quá!
Nói rồi mẹ dắt tôi bước vào. Trong nhà mọi thứ cũng sơ sài chẳng có gì giá trị. Ngoài bộ bàn ghế bằng tre, thì chỉ có một cái bàn thờ cũ kỹ bong tróc.
Ngay từ khi bước chân vào trong nhà, tóc gáy tôi tự nhiên dựng hết cả lên. Cơ thể lạnh toát, đặc biệt là sống lưng, cảm giác như nó bị biến thành một khối đá lạnh. Mồ hôi túa ra, cơ thể như bị biến thành khúc gỗ cứng đơ khó khăn mới có thể nhấc chân lên được. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm xem con gái của chủ nhà ở đâu. Nhưng tìm hoài chẳng thấy cô ấy đâu.
Thứ duy nhất tôi thấy là bóng ma của một cô gái, cô ta có mái tóc đen nhánh dài ngang lưng. Rõ ràng, trong phòng không có gió, nhưng những sợi tóc của cô ta, khẽ đung đưa trong không khí. Sở dĩ tôi nói cô ta là ma, bởi cô ta có một đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy. Đôi mắt khiến người ta như bị hút sâu vào trong đó.
Không những thế, cô ta còn có một nụ cười cô cũng ma quái không kém, cái lỗ miệng sâu hoắm, đen ngòm. Nhìn vào trong có cảm giác như cái gì đó sắp chui ra ngoài, hoặc đang muốn cắn xé kẻ nhìn thấy cô ta.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, tôi có cảm giác trái tim mình đang muốn rơi ra. Giây phút này tôi cảm thấy không gian như bị đóng băng. Yên lặng đến độ, có thể nghe được tiếng đồng hồ kêu; "tích tắc, tích tắc".
Bỗng nhiên bên tai tôi có tiếng lũ chuột kêu chin chít. Nhưng tiếng kêu này của chúng quả thật rất là, giống như chúng đang bị ai đó bóp chặt lấy cổ. Bán chân cào vào cái mảnh gỗ trên trần nhà, kêu loạt xoạt.
Đang bị con ma đáng sợ kia nhìn chằm chằm, lại còn nghe tiếng kêu cùng với tiếng cào vào gỗ kia khiến tôi hoảng sợ, nép sát vào người mẹ. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ một con ma. Mẹ tôi không thấy ai trong nhà, nên cũng không dám tự ý ngồi xuống. Thấy chúng tôi không ngồi xuống, người con gái ấy lại cất tiếng nói:
“Cô ngồi xuống đi ạ. Thầy tôi còn lâu mới về, đứng như thế mỏi chân lắm.”
- Vâng. Cảm ơn cô.
Mẹ tôi kéo ghế ngồi xuống. Khi mẹ tôi đã yên vị, cô gái lại nói:
“Tôi không tiện ra tiếp nên cô cứ tự nhiên nhé.”
- Dạ, phiền cô quá.
“Không đâu ạ. Mọi người cứ tự nhiên.”
Đưa mắt nhìn quanh tìm nơi phát ra giọng nói. Tôi bàng hoàng nhận ra, con ma ấy chính là nơi phát ra giọng nói. Tôi sợ hãi nép người vào người mẹ. Thấy sự bất thường của tôi, mẹ ôm chặt lấy tôi an ủi.
- Không sao đâu, đừng sợ!
Tôi ngước lên nhìn mẹ nói:
- Mẹ ơi! Chúng ta về nhà được không mẹ? Con sợ.
- Được. Chúng ta về thôi!
Nói đoạn mẹ tôi ngước lên nói:
- Cô ơi! Có khi mẹ con tôi xin phép về ạ. Thằng bé nhà tôi có vẻ bị mệt, tôi xin phép về hôm sau lại tới.
“Vậy cô về ạ. Cô có thể để lại tên hoặc cách liên hệ, khi nào thầy tôi về, tôi sẽ nói lại với thầy. Giấy bút ở ngăn kéo đấy ạ.”
- Vâng để tôi lấy.
Nói rồi mẹ tôi mở ngăn kéo lấy giấy bút ra viết lại địa chỉ và cách thức liên hệ. Xong xuôi mẹ chào cô gái rồi bước ra ngoài. Nhưng bước ra khỏi cổng, thì một người đàn ông khoảng chừng 60 tuổi đạp xe đi tới. Nhìn thấy mẹ con tôi, người ấy cất giọng khàn khàn nói:
- Hai người đi xem bói hả?
- Vâng, hai mẹ con cháu đi xem nhưng thầy không có nhà. Nên hai mẹ con con cháu đành về hôm sau quay lại.
- Tôi về rồi đây. Mời hai mẹ con vào nhà nói chuyện.
Mẹ tôi quay xe, chuẩn bị theo thầy vào nhà. Tôi thật sự không muốn trở lại đó, bởi tôi không dám gặp lại con ma ấy. Bởi ở nó có cái gì đó khiến tôi cảm thấy rất sợ, không giống như những con ma mà tôi đã gặp. Tôi kéo áo mẹ nói nhỏ:
- Mẹ ơi! Chúng ta về nhà được không? Con thấy sơ.
Mẹ xoa đầu tôi, cười nói:
- Chúng ta vào một chút thôi rồi về.
- Nhưng con sợ.
Nói rồi tôi bật khóc ngon lành. Thấy tôi khóc, thầy Quyết quay lại nhìn tôi, còn mẹ vội vàng ôm chặt lấy tôi, vỗ về an ủi:
- Nín đi đừng khóc nữa. Vậy thì mẹ con ta về. - Nói đoạn, mẹ quay sang nói với thầy: - Ngại quá! Xin lỗi thầy! Thằng bé nhà con tự nhiên bị làm sao, một mực đòi về và kêu sợ. Xin phép thầy, con đưa cháu về.
Nghe mẹ tôi nói, thầy Quyết cúi xuống hỏi tôi:
- Con sợ cái gì vậy?
Tôi vừa khóc vừa mếu máo trả lời:
- Trong nhà ông có con ma đáng sợ lắm. Cháu không vào đâu.
- Con ma?
Chợt nhớ ra điều gì đó, thầy Quyết quát lớn khiến tôi giật mình quên cả khóc:
- Nguyệt! Con lại đi dọa người khác hả?
Bóng một người che ô đỏ lướt tới. Tôi sợ hãi nép sát vào người mẹ tôi. Nhưng lần này không phải gương mặt đáng sợ tôi từng thấy, mà là một cô gái ước chừng đôi mươi. Cô ta có một gương mặt xinh đẹp, trên môi là một nụ cười lấy lòng:
“Thấy đã về.”
- Cô không phải tảng lờ đâu. Cô đã làm gì đến độ thằng bé sợ phát khóc lên thế?
Cô gái phụng phịu nói:
“Con có làm gì đâu. Con nói thật đấy. Thầy không tin hỏi cậu bé xem con có làm gì cậu ta không.
Thầy Quyết quay sang tôi hỏi:
- Con bé này có làm gì con không? Có ông đây, nó không dám làm gì con đâu. Con cứ nói đi đừng sợ.
Tôi quay sang cô gái, cô ta nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Tôi nhìn thầy Quyết lắc đầu nói:
- Không ạ. Nhưng nhịn tôi sợ lắm.
Nói rồi tôi bắt đầu mếu và khóc. Từ nãy tới giờ nghe chúng tôi nói chuyện, mẹ tôi không hiểu chuyện gì, nhưng khi thấy tôi tiếp tục khóc, mẹ vội vàng ôm lấy tôi vỗ về an ủi. Đồng thời quay sang hỏi thầy Quyết:
- Thầy ơi! Thằng bé có chuyện gì vậy ạ?
Thầy Quyết nét mặt ái ngại nói:
- Chẳng giấu gì cô, tôi có một đứa con gái mệnh yểu, chẳng may qua đời sớm. Tôi không muốn con bé cứ thế ra đi, nên tìm cách giữ linh hồn nó ở lại nhân gian. Nhưng vì làm phép cấm cho nên pháp lực của tôi bị cạn kiệt, không đủ để đưa con bé trở về sống ở nhân gian, nên chỉ có thể làm cho nó xuất hiện vào ngày rằm, và kỵ của nó mà thôi. Mà hôm nay là ngày dỗ của nó, vì vậy nó lại lên nhân gian. Không ngờ con trai cô lại có thể nhìn thấy con gái tôi, và làm cậu bé hoảng sợ. Tôi thật sự xin lỗi.
- Không phải lỗi của thầy ạ. Con cũng không ngờ con trai con lại có thể nhìn thấy được vong linh người đã khuất. Thảo nào thằng bé bị ma ám.
- Ma ám? Tôi không hề nhìn thấy có vong linh nào theo thằng bé. Ai nói với cô vậy?
- Dạ mấy thầy trước nói ạ. Con làm lễ mấy lần đều không được.
- Cô gặp mấy thằng thầy dởm rồi. Bọn chúng rặt một lũ buôn thần bán thánh mà thôi. Làm gì có chút pháp lực nào. Tôi dám đảm bảo, con trai của cô không hề bị ma quỷ ám. Đừng có tin mấy kẻ giang hồ lừa gạt mà mất tiền oan.
- Nhưng con thấy thằng bé có nhiều lúc có hiện tượng lạ. Cứ ngẩn người ra như người mất hồn ấy. Đã thế đợt này tự nhiên lôi ở đâu về, rất nhiều sách viết về bùa phép, chăm chú đọc và nghiền ngẫm. Con chỉ sợ…
Trầm tư một lúc rồi Thầy Quyết nói:
- Cô vào trong nhà đi! Để tôi nói chuyện riêng với thằng bé.
- Vâng, mong thầy giúp đỡ.
Mẹ tôi bế tôi xuống khỏi xe, dặn dò:
- Con ở đây nói chuyện với thầy. Mẹ vào trong kia để hai người nói chuyện nhé.
Tôi níu chặt lấy tay mẹ nói:
- Mẹ ơi con sợ.
Mẹ vỗ về chấn an tôi:
- Không sao đâu. Con đừng sợ có gì gọi lớn lên mẹ sẽ chạy ra với con.
Tôi khẽ gật đầu nói "Vâng". Khi mẹ tôi đi khuất bấy giờ thầy Quyết mới ngồi xuống, nhìn vào mắt tôi hỏi:
- Tại sao con lại có hứng thú với đạo pháp và bùa chú vậy?
Tôi toan mở miệng trả lời, nhưng thấy bóng ma của con gái thầy Quyết tôi cảm thấy sợ, nép sát vào người thầy. Hiểu tôi đang sợ, thầy quay sang nói với con gái:
- Con vào trong nhà đi!
"Vâng ạ"
Thấy bóng ma của cô gái biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn thầy. Nhưng vẫn ngần ngừ không dám nói. Thầy Quyết đặt tay lên vai tôi nói:
- Con cứ nói đi, biết đâu ta sẽ giúp được con.
Ngần ngừ một lúc tôi ngước lên nhìn thấy giọng lí nhí:
- Thầy hứa không được làm hại bạn ấy nhé.
- Được ta hứa.
Tôi kể cho thầy nghe câu chuyện của Du. Và nói lên ước nguyện có thể đưa cậu ấy đi cùng mình. Nghe xong, thầy Quyết nói:
- Nếu con muốn cậu ấy ở bên con, con phải lập khế ước liên kết linh hồn của con với linh hồn của cậu ấy.
Nghe thấy câu nói ấy của thầy Quyết, tôi mừng lắm, vội hỏi:
- Thế con phải làm thế nào để lập khế ước hả thầy.
- Con phải làm thế này,... thế này…
Tôi cố gắng ghi nhớ tất cả những lời thầy nói. Hướng dẫn cách cho tôi xong, thầy còn căn dặn:
- Có gì con hãy báo với ta nhé.
Tôi ngây ngô hỏi:
- Đơn giản vậy thôi ạ?
Thầy Quyết khẽ gật đầu xác nhận:
- Đúng rồi chỉ như vậy thôi.
Nhận được lời xác nhận của thầy, tôi cười rạng rỡ nói:
- Về nhà, con sẽ làm luôn.
Nói rồi quên cả cảm ơn hí hửng chạy vào nhà, định bụng sẽ khoe với mẹ, chợt thầy Quyết giữ tôi lại nói với tôi:
- Chuyện này không được nói với ai nếu không sẽ không thành đâu. Mà con cầm lấy lá bùa này để phòng thân, trường hợp cấp bách hãy lôi ra dùng.
- Vâng ạ. Con nhớ rồi. Cảm ơn thầy
Tôi vui vẻ cầm lấy lá bùa chạy vào nhà, bỏ lại thầy Quyết phía sau. Tôi không ngờ lần này đã thay đổi cuộc đời của tôi.
Chiều hôm đó, tôi lén lút trốn mẹ tới trường. Gặp được Du, tôi vui mừng nói:
- Du ơi! Tới tìm ra được cách để đưa cậu đi cùng tớ rồi.
Du vui vẻ hỏi:
"Cách nào thế?"
Tôi nói cho Du nghe cách thầy Quyết đã dạy cho tôi. Nghe xong Du chần chừ hỏi:
"Liệu có được không? Mình thấy không ổn lắm. Tại mình nghe nói; nếu uống được màu con người, chúng mình sẽ biến thành quỷ dữ đấy. Có khi nào ông ta lừa cậu không?"
- Không thử làm sao biết được là thật hay giả. Chúng ta cứ thử đã rồi tính.
Nói rồi tôi lấy dao cứa mạnh vào ngón tay. Cơn đau khiến tôi nhăn mặt máu bắt đầu từ vết thương ứa ra, chực trào xuống đất. Tôi kêu lên:
- Mau! mau! Uống đi!
Nói rồi tôi bắt đầu đọc câu chú mà thầy Quyết đã dạy. Du cũng nghe lời ngậm miệng vào ngón tay tôi, hút lấy những giọt máu chảy ra từ đó. Tôi cảm nhận được cái miệng lạnh toát chạm vào da thịt, nhói một cái, tôi cảm nhận được, máu đang bị rút ra khỏi cơ thể. Du đang hút máu tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy được nét mặt thỏa mãn như và của Du. Đây cũng là lần đầu tiên tôi có thể chạm được vào cậu ấy. Tôi sung sướng xém chút nữa là hét lên. May mà vẫn nhớ đến việc mình cần làm. Xém chút nữa thì hỏng việc rồi.
Tôi kết thúc câu chú, nhưng vẫn không thấy Du nhả ngón tay ra, vết cắt bắt đầu cảm thấy nhức nhối. Du tựa như con cá mút đá mút chặt lấy không buông. Sợ hãi tôi hét lên:
- Du cậu đang làm gì đấy? Buông tay tớ ra!
Du không trả lời, ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy không còn nét trong sáng thân thiện nữa mà nó đỏ ngầu dữ tợn. Biết điều tồi tệ nhất đã xảy ra, tôi vội vàng lấy một lá bùa mà thầy Quyết cho, bắt chước mấy diễn viên trong phim, tôi dán lá bùa vào trán của Du. Nó nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại.
Du gầm lên đau đớn, cậu ta đưa tay lên ôm đầu, lăn lộn dưới đất, rồi tan biến vào trong không khí. Chuyện xảy ra nhanh lắm, tôi chưa kịp phản ứng thì Du đã không còn nữa rồi. Một cảm giác đau đớn trỗi dậy, tôi ngã khuỵu xuống đất đau đớn gào lên:
- Du…!
Vậy là tôi đã mất cậu ấy chỉ vì sự ngu dại của mình